08/12/2017 – Blogs of Prof. John Vu, Carnegie Mellon University
– This article is translated into Vietnamese by Ngo Trung Viet with the English
originals followed.
Đêm hôm trước tôi đã ăn tối với nhiều giáo sư, cuộc nói chuyện của
chúng tôi hội tụ vào giáo dục và sinh viên đại học. Một người bạn nói: “Sinh
viên là sinh viên, họ tất cả như nhau, khác biệt duy nhất là một số chăm hơn và
số khác lười.” Tôi nói: “Nhưng có một điều phân biệt sinh viên ngày nay với
sinh viên mười hay hai mươi năm trước về trách nhiệm.”
Bạn tôi dường như ngạc nhiên: “Tại sao trách nhiệm?” Tôi đáp:
“Ngày nay nhiều sinh viên không chịu trách nhiệm cho hành vi của họ. Chẳng hạn,
trong quá khứ, phần lớn sinh viên tới lớp đúng giờ, nếu bất kì ai tới muộn, họ
bao giờ cũng xin lỗi và cảm thấy ngượng ngùng. Hiện thời, nhiều sinh viên tới lớp
muộn, nhưng họ dường như không quan tâm. Tôi phải nhắc nhở họ về tới đúng giờ
và chú ý vào bài giảng. Với công nghệ di động, nhiều sinh viên đang bị sao lãng
bởi điện thoại di động và phương tiện xã hội, cho nên họ không chú ý tới học tập.
Một số người chỉ đưa nỗ lực tối thiểu chỉ để đỗ kì thi. Tôi lo nghĩ, làm sao họ
sẽ thành công được khi họ đi làm với những hành vi này? Bạn tôi hỏi: “Nếu họ
không học, đó là vấn đề của họ, không phải của anh.”
Tôi giải thích: “Là nhà giáo dục, chúng ta không thể để điều đó
tiếp diễn. Cách nhìn của tôi không phải về dạy họ thi đỗ kì thi và có được bằng
cấp mà hướng dẫn họ có trách nhiệm cho giáo dục của họ, là người chuyên nghiệp
trong nghề nghiệp của họ, và đóng góp cho xã hội. Tôi thường giải thích rằng điều
họ làm trong trường có thể trở thành điều họ làm ở công việc, và trong cuộc sống.
Tôi nghĩ lớp học là chỗ chúng ta giáo dục sinh viên và chuẩn bị cho họ về cuộc
sống của họ trong cả chỗ làm việc và xã hội.” Bạn tôi cười: “Đó là quan niệm
cao quí, nhưng tôi nghĩ anh đang làm nhiều hơn cần thiết.” Tôi giải thích:
“Trong quá khứ, sinh viên học từ gia đình và môi trường xung quanh về điều họ
có thể làm và không thể làm. Ngày nay, phần lớn bố mẹ đều bận rộn, và thiếu
hành vi đúng trong môi trường xung quanh đã đưa nhiều người trở thành vô trách
nhiệm. Nếu trường tiểu học và trung học không dạy điều đó, thì đại học là chỗ
cuối cùng mà chúng ta có thể làm cái gì đó.”
Trong lớp của tôi, tôi thảo luận với sinh viên về cam kết, khiêm
tốn, trung thực, chính trựcs, và từ bi. Tôi cũng thảo luận thái độ chuyên nghiệp
mà họ cần khi họ làm việc. Chẳng hạn, xem youtube, và nhắn tin trong lớp có
nghĩa là thiếu kính trọng các sinh viên khác và giáo sư. Tưởng tượng tại công
việc, công nhân nào đó mở laptop để xem youtube hay gửi tin nhắn. Ông chủ phản ứng
thế nào?” Bạn tôi cười: “Họ biết hậu quả của việc làm điều đó chứ.” Tôi hỏi: “Vậy
thì tại sao chúng ta không thể làm điều đó trong trường? Nếu công ti có thể đuổi
công nhân vì hành vi không thích hợp, thầy giáo có thể cho điểm kém với những
sinh viên về cùng hành vi đó. Vấn đề là nhiều người không làm điều đó vì họ
không nghĩ đó là việc của họ.” Bạn tôi không đồng ý: “Nhưng nó có là việc của
chúng ta không?” Tôi trả lời: “Sao không? Chúng ta là những nhà giáo dục. Việc
của chúng ta là giáo dục, không chỉ truyền thụ tri thức.”
Trong lớp của tôi, tôi thường nhắc sinh viên về việc khiêm tốn
trong thảo luận trên lớp, có trách nhiệm với công việc riêng của họ bằng việc
không sao chép hay gian lận. Nếu không ai nói với họ về luân lí và chính trực
thì làm sao chúng ta có thể trách họ về hành vi kém của họ? Bằng việc thảo luận
tính trách nhiệm trong lớp, cái gì là thích hợp và cái gì là không, chúng ta có
thể sửa một số vấn đề từ sớm hơn là đợi tới khi nó quá trễ. Xem như kết quả,
tôi hiếm khi phải giải quyết với gian lận bài thi hay sao chép bài tập về nhà.
Vì chúng tôi thảo luận tính trách nhiệm, một số sinh viên bắt đầu xin lỗi vì tới
lớp muộn: “Em lấy làm tiếc là em đã không tới lớp đúng giờ và em chịu trách nhiệm
cho việc học riêng của em.” Ngày nay hiếm khi sinh viên làm điều đó, nhưng ít
nhất một số sinh viên biết trách nhiệm của họ. Sau rốt, tôi bảo lớp rằng ở công
việc, khi các em tới trễ, đó là dấu hiệu rằng các em không muốn đi làm việc và
nó có thể là lí do không giữ em. Khi công nhân mất việc làm của họ, có nhiều lí
do, nhưng phần lớn thường bắt nguồn từ quan sát của người quản lí về hành vi đặc
biệt dù đó là chấp nhận được hay không. Là nhà giáo dục, chúng ta không nên chỉ
hội tụ vào việc dạy, mà còn cả việc hướng dẫn nữa. Nếu chúng ta có thể giúp được
cho sinh viên phát triển kĩ năng được cần và thái độ đúng vậy họ có thể là nhà
chuyên nghiệp trong nghề nghiệp của họ và đóng góp cho xã hội chúng ta, chúng
ta hoàn thành trách nhiệm của chúng ta.
___________________________________
Giáo sư John Vu, một người Mỹ gốc Việt, là một nhà khoa học nổi
tiếng nước Mỹ thuộc trong Top 10 những người sáng tạo nhất thế giới. Ông từng
là Phó Chủ tịch của Boeing. Sau khi rời Boeing, GS John Vu hiện là viện trưởng
Viện Công Nghệ Sinh Học ÐH Carnegie Mellon. Ông là dịch giả/tác giả bộ sách
Hành Trình về Phương Ðông, Ðường Mây Qua Xứ Tuyết, Ngọc Sáng Hoa Sen, Trên Ðỉnh
Tuyết Sơn,… và cuốn mới nhất 2016 là Khởi Hành.
___________________________________
—English version—
Guiding
behavior
Last night I had a dinner with several professors, our
conversation focused on education and college students. A friend said:
“Students are students, they all the same, the only difference is some study
harder and others are lazy.” I said: “But there is one thing that distinguishes
today’s students from students ten or twenty years ago in term of
responsibility.”
My friend seemed surprised: “Why responsibility? I answered:
“Today many students are not responsible for their behavior. For example, in
the past, most students came to class on time, if anyone arrived late, they
always apologized and felt embarrassed. Currently , many students came to
class late, but they did not seem to care. I have to remind them about arrived
on time and pay attention to the lectures. With mobile technology, many
students are being distracted by mobile phones and social media, so they do not
pay attention to study. Some only put minimum effort just to pass the exam. I
am worried, how will they ever succeed when they go to work with these
behaviors? My friend asked: “If they do not learn, that is their problem, not
yours.”
I explained: “As educators, we cannot let it continues. My views
are not about teaching them to pass exams and get a degree but guide them to be
responsible for their education, professionals in their career, and contribute
to the society. I often explain that what they do in school could become what
they do at work, and in lives. I think the classroom is the place where we
educate students and preparing them for their lives in both workplace and
society.” My friend laughed: “That is a noble concept, but I think you are
doing more than necessary.” I explained: “In the past, students learned from
their family and surrounding environment for what they could and could
not do. Today, most parents are busy, and the lack of proper behavior in the
surrounding environment has led many to become irresponsibility. If the
elementary and high school do not teach that, then college is the last place
that we can do something.”
In my class, I discuss with students about commitment, humility,
honesty, integrity, and compassion. I also discuss professional attitudes that
they need when they work. For example, watching youtube, and texting during
class means a lack of respect for other students and the professor. Imagine at
work, some workers open the laptop to watch youtube or send text messages. How
does the boss react? My friend laughed: “They know the consequence for doing
that.” I asked: “Then why we cannot do that in school? If the company can fire
a worker for inappropriate behavior, a teacher could give a bad grade for
students for the same behavior too. The problem is many do not do that because
they do not think it is their job.” My friend disagreed: “But is it our job?” I
answered: “ Why not? We are educators. Our job is educating, not just transfer
the knowledge.”
In my class, I often remind students about being humility during
class discussion, being responsible for their own work by not copy or cheat. If
no one talks to them about ethics and integrity then how can we blame them for
their bad behavior? By discussing responsibility in the classroom, what is
appropriate and what is not, we can fix some of the problems early than wait
until it is too late. As a result, I rarely have to deal with cheating on
exams or copying homework. Since we discuss responsibility, some students begin
to apologize for being late in class: “I am sorry that I did not arrive to
class on time as I am responsible for my own study.” It is rare today for
students to do that, but at least some students know their responsibility.
Afterward, I told the class that at work, when you often come in late, it is a
signal that you do not want to go to work and it would be a reason for not
keeping you. When workers lost their job, there are many reasons, but most
often come from the observation of managers on specific behavior whether it is
acceptable or not. As educators, we should not just focus on teaching, but
guiding too. If we can help students develop the needed skills and proper
attitudes so they can be professionals in their career and contributors to our
society, we are fulfilling our responsibility.
___________________________________
VIETNAM CARENET
THIẾT LẬP VÀ QUẢN TRỊ NGUỒN TÀI NGUYÊN CỦA CÁ NHÂN/DOANH
NGHIỆP TRONG KỶ NGUYÊN 4.0
LIÊN KẾT CỘNG ĐỒNG
ĐỌC THÊM
Các bài viết về Kỷ Nguyên
4.0 TẠI ĐÂY