THẢO LUẬN TRÊN LỚP – John Vu

01/11/2017– Blogs of Prof. John Vu, Carnegie Mellon University – This article is translated into Vietnamese by Ngo Trung Viet with the English originals followed.
Một thầy giáo hỏi tôi: “Làm thế nào thầy làm cho học sinh tham gia vào thảo luận trên lớp? Khi tôi hỏi một câu hỏi, mọi điều tôi thấy là phần lớn học sinh cúi đầu xuống, không ai ngẩng lên hay nói cái gì. Xin thầy lời khuyên.”

Đáp: Khó để học sinh tham gia vào thảo luận trên lớp trong hệ thống giáo dục truyền thống nơi học sinh được bảo phải ngồi yên tĩnh lắng nghe bài giảng. Tuy nhiên, có vài kĩ thuật bạn có thể dùng để làm cho họ thảo luận trên lớp.
Bạn không nên cho bài giảng dài, vì học sinh có thể phát chán và không tham gia vào việc học. Để tạo điều kiện cho thảo luận, bạn có thể giữ bài giảng ngắn để làm cho học sinh nghe tốt rồi bắt đầu với câu hỏi. Tôi chỉ đọc bài giảng quãng mười lăm phút, phần lớn vào những điều bản chất rồi hỏi các câu hỏi để học sinh trả lời. Tôi bắt đầu bằng việc gọi tên của vài học sinh, và sau khi họ đáp lại, tôi sẽ gọi học sinh khác và hỏi: “Em nghĩ gì về câu trả lời đó? Sau đó, tôi tiếp tục gọi thêm vài học sinh nữa để bắt đầu thảo luận. Đôi khi một học sinh có thể trả lời: “Em đồng ý với câu trả lời đó.” Và hi vọng điều đó sẽ là đủ. Trong trường hợp đó, tôi sẽ nói: “Tại sao em đồng ý với câu trả lời đó? Giải thích cho lớp và thầy lí do.”
Đôi khi kĩ thuật đó làm việc tốt nhưng thỉnh thoảng, lớp yên tĩnh, và không ai tình nguyện. Trong trường hợp đó, tôi chuyển sang cách tiếp cận khác. Tôi sẽ hỏi câu hỏi nhưng chỉ dẫn cho học sinh để hình thành nên các đôi thảo luận câu trả lời với nhau. Tôi cho họ vài phút rồi yêu cầu một người trong họ đưa ra câu trả lời, không phải là điều anh ta hay cô ta nghĩ, nhưng điều người kia nói. Trong tình huống này, tôi buộc học sinh phải thảo luận với nhau. Chẳng hạn: “Bill và Jane, hai em thảo luận rồi cho thầy câu trả lời.” Khi Bill cho câu trả lời, tôi nói: “Không, thầy không muốn nghe câu trả lời của em nhưng muốn biết về điều Jane nghĩ?”
Trong mọi lớp, có vài học sinh nổi trội thường tình nguyện bằng việc giơ tay, cho nên tôi đặt ra luật mới là tôi không gọi bất kì chừng nào chưa có ít nhất ba hay bốn cánh tay giơ lên. Bằng cách tiếp cận này, tôi có thể lựa chọn học sinh để cho câu trả lời, và tránh các học sinh thường thích nói. Tôi có thể nói: “Cám ơn Bill, nhưng thầy muốn nghe từ người khác.” Hay tôi sẽ trỏ học sinh khác và nói: “Steve, thầy chưa nghe được từ em. Mời em chia sẻ ý kiến của em với lớp.”
Thỉnh thoảng lớp sẽ yên tĩnh; không người nào giơ tay vì họ mong đợi rằng nếu không ai nói gì, tôi sẽ cho câu trả lời. Cho nên tôi học kiên nhẫn bằng việc liên tục chờ đợi. Nếu lớp yên tĩnh, tôi sẽ yên tĩnh và để cho họ phản ứng lại việc chờ đợi của tôi. Nếu không ai nói gì trong vài phút, tôi bắt đầu gọi tên học sinh cho câu trả lời và đùa về điều đó: “Tưởng tượng rằng các em đi tới cuộc phỏng vấn việc làm, và người phỏng vấn hỏi các em một câu hỏi, nhưng các em cứ ngồi đó và giữ yên tĩnh. Các em có nghĩ họ sẽ thuê các em không?” Tất nhiên, lớp sẽ cười, và ai đó sẽ giơ tay, và thảo luận trên lớp bắt đầu.


 -------------------------------------------------------------
Giáo sư John Vu, một người Mỹ gốc Việt, là một nhà khoa học nổi tiếng nước Mỹ thuộc trong Top 10 những người sáng tạo nhất thế giới. Ông từng là Phó Chủ tịch của Boeing. Sau khi rời Boeing, GS John Vu hiện là viện trưởng Viện Công Nghệ Sinh Học ÐH Carnegie Mellon. Ông là dịch giả/tác giả bộ sách Hành Trình về Phương Ðông, Ðường Mây Qua Xứ Tuyết, Ngọc Sáng Hoa Sen, Trên Ðỉnh Tuyết Sơn,… và cuốn mới nhất 2016 là Khởi Hành.
-------------------------------------------------------------

—English version—

Class discussion
A teacher asks me: “How do you get students to participate in the class discussion? When I ask a question, all I see is most students put their head down , no one looks up or says anything. Please advise.”

Answer: It is difficult to have students to participate in class discussion in the traditional education system where students are told to sit quietly to listen to the lecture. However, there are several techniques that you could use to get them to discuss in class.
You should not give a long lecture, because students may get bored and not engage in the learning. To facilitate discussion, you may keep the lecture short to get students to listen well then begin with the questions. I only lecture for about fifteen minutes, mostly on the essential things then ask questions for students to answer. I start by calling the name of a few students, and after they respond, I would call another student and asked: “What do you think about that answer? After that, I continue to call a few more students to start the discussion. Sometimes a student may answer: “I agree with that answer.” And hope that would be enough. In that case, I would say: “Why do you agree with that answer? Explain to the class and me the reason.”
Sometimes that technique works well but occasionally, the class is quiet, and no one would volunteer. In that case, I switch to another approach. I would ask a question but instruct students to form a pair to discuss the answer with each other. I give them a few minutes then ask one of them to provide the answer, not what he or she thinks, but what the other said. In this situation, I force students to discuss with each other. For example: “Bill and Jane, you two discuss then give me the answer.” When Bill gives the answer, I say: “No I do not want to hear your answer but what does Jane think?”
In every class, there are a few dominated students who often volunteer by raising their hand, so I set a new rule that I do not call on anyone until there are at least three of four  hands raised. By this approach, I can select students to give the answer, and avoid students who often like to speak. I may say: “Thank you Bill, but I would like to hear from others.” Or I would point to another student and said: “Steve, I have not heard from you yet. Please share your opinion with the class.”

Occasionally the class would be quiet; no one raises their hand because they expect that if no one says anything, I will give the answer. So I learn to be patient by continuing to wait. If the class is quiet, I would be quiet too and let them react to my waiting. If no one says anything for a few minutes, I begin calling names to give the answer or joke about it: “Imagine that you go to a job interview, and the interviewer asks you a question, but you just sit there and keep quiet. Do you think they will hire you?” Of course, the class would laugh, and someone would raise the hand, and the class discussion begins.