06/08/2017 – Blogs of Prof. John Vu, Carnegie Mellon University
– This article is translated into Vietnamese by Ngo Trung Viet with the English
originals followed.
Công nghệ đang tiến bộ nhanh chóng và tác động lên nhiều thứ,
nhiều nước, và mọi người bắt đầu cảm thấy không thoải mái về nó. Vài tuần trước,
một người điều hành một công ti lớn than thở trên truyền hình: “Chúng tôi đã từng
thành công trong nhiều năm rồi mọi sự thay đổi, và mọi thứ chúng tôi làm bây giờ,
không còn có tác dụng nữa.” Trong số 500 công ti hàng đầu thế giới trong năm
2000, chỉ 180 công ti còn sống sót tới hôm nay. Nhưng đồng thời, một số
công ti nhỏ hơn đang vươn lên hàng đầu và liên tục tăng trưởng với nhịp nhanh
hơn nhiều. Công thức cho thành công của họ là: “Hiểu và áp dụng công nghệ.” Chẳng
hạn, hai mươi năm trước đây, Amazon chỉ là một cửa hàng trực tuyến bán sách,
nhưng ngày nay nó là cửa hành trực tuyến lớn nhất bán đủ mọi thứ cho mọi người.
Mười lăm năm trước, Facebook là công ti khởi nghiệp nhỏ về phương tiện xã hội
dành cho sinh viên để đăng các tấm hình và chia sẻ các thứ cá nhân với bạn bè,
nhưng hôm nay nó là công ti khổng lồ với 4 tỉ người dùng trên khắp thế giới, và
thu nhập hàng tỉ đô la trong quảng cáo.
Ngày nay trong nhiều văn phòng và cơ xưởng, máy móc và robots
đang làm công việc thay cho con người. Chẳng bao lâu tài xế taxi và xe tải sẽ bị
thay thế bằng xe hơi và xe tải tự lái. Chẳng bao lâu các nhà ở Mĩ sẽ được
xây dựng từng mảnh, trong cơ xưởng bởi robots, rồi lắp ráp vào vị trí và công
nhân xây dựng bắt đầu thấy rằng việc làm của họ đang biến đi nhanh chóng. Những
người đọc báo không biết rằng trên 60% tin tức được robots viết; chẳng bao lâu
các buổi chiếu phim ảnh và truyền hình cũng sẽ được “nâng cao” bằng đồ hoạ máy
tính thay vì làm phim ở vị trí thực. Các diễn viên nam và nữ sẽ hành động trong
“phòng trống”, cảnh sẽ được “làm nổi ra” bởi máy tính. Trong vòng vài
năm, mọi người sẽ mua các thứ từ cửa hàng không có người thu tiền; điện thoại
di động của họ sẽ tự động ghi lại mọi thứ họ mua và tính tiền vào tài khoản
ngân hàng của họ. Điều được dự đoán là mười tới năm mươi triệu việc làm sẽ bị mất
đi đến năm 2020, và tác động nhất sẽ xảy ra ở các nước đang phát triển. Tất
nhiên, việc làm mới đang được tạo ra, nhưng phần lớn trong chúng yêu cầu kĩ
năng khác, một số vẫn còn đang nổi lên.
Là sinh viên, tương lai của các bạn ở trong tay các bạn và điều
các bạn biết BÂY GIỜ sẽ xác định các bạn là thế nào trong tương lai. Các bạn có
thể đợi cho tới khi thay đổi xảy ra ở nước các bạn hay các bạn có thể lấy hành
động hôm nay để chuẩn bị cho tương lai của các bạn, và điều đó là tuỳ ở bạn.
Nhiều sinh viên đã viết cho tôi và phàn nàn rằng trường của họ vẫn còn dạy tài
liệu lỗi thời. Tôi khuyên họ rằng học trực tuyến là sẵn có cho bất kì ai mà
không tốn phí, và họ nên tận dụng ưu thế của các môn học trực tuyến mở cho đại
chúng (MOOCs). Vài sinh viên biện minh rằng các môn đó được dạy trong tiếng
Anh, và họ không có kĩ năng ngôn ngữ tốt. Tôi bảo họ: “Vậy đi học tiếng Anh đi!
Các em nghĩ ai đó sẽ dịch sang tiếng nước em và đem chúng cho các em sao?
Vài năm trước, khi tôi ở Ấn Độ, bạn tôi Ravi đưa tôi tới khu nhà
ổ chuột nơi người nghèo sống bằng nghề nhặt rác, nhưng họ hi vọng cho con cái họ
học lập trình vì họ tin vào tương lai của chúng. Khi nền kinh tế Ấn Độ tiếp tục
bùng nở nhưng nhiều người vẫn sống trong một số hoàn cản bẩn thỉu nhất trên thế
giới. Khu nhà ổ chuột là chỗ người nghèo sống bên cạnh những đống rác của thành
phố như bạn có thể thấy rác ở mọi nơi. Chất thải bốc mùi hôi thối với nhiều ruồi
nhặng và muỗi. Không có điện, cho nên những đứa trẻ này học ban đêm dưới ánh
sáng nến vì chúng phải giúp bố mẹ chúng nhặt rác ban ngày. Lớp học được tổ chức
ở sân bên cạnh, nhưng mùi hôi vẫn thực sự hôi. Không có máy tính, cho nên những
đứa trẻ này đã học viết mã dùng giấy và bút chì bỏ đi. Phần lớn thầy giáo đều
là sinh viên đại học “tình nguyện” người muốn tạo ra khác biệt trong xã hội của
họ. Ngay cả trong nghèo nàn cùng cực này, tôi đã thấy nhiều hi vọng trên những
gương mặt trẻ này, và trong thái độ của chúng hướng tới học tập. Khi tôi
hỏi: “Các em muốn là gì khi các em lớn lên?” Cả lớp trả lời: “Người lập trình
máy tính.”
-------------------------------------------------------------
Giáo sư John Vu, một người Mỹ gốc Việt, là một nhà khoa học nổi
tiếng nước Mỹ thuộc trong Top 10 những người sáng tạo nhất thế giới. Ông từng
là Phó Chủ tịch của Boeing. Sau khi rời Boeing, GS John Vu hiện là viện trưởng
Viện Công Nghệ Sinh Học ÐH Carnegie Mellon. Ông là dịch giả/tác giả bộ sách
Hành Trình về Phương Ðông, Ðường Mây Qua Xứ Tuyết, Ngọc Sáng Hoa Sen, Trên Ðỉnh
Tuyết Sơn,… và cuốn mới nhất 2016 là Khởi Hành.
-------------------------------------------------------------
—English version—
Today and tomorrow
Technology is advancing fast and impact many things, many
countries, and people are beginning to feel uncomfortable about it. A few weeks
ago, A large company ‘s executive lamented on TV: “We have been successful for
many years then things change, and everything we do now, do not work anymore.”
Of the top 500 companies in the world in 2000, only 180 survive today.
But at the same time, some smaller companies are risen to the top and continue
to grow at much faster pace. Their formula for success: “Understand and
applying technology.” For example, twenty years ago, Amazon was only a small
online store selling books, but today it is the biggest online store selling
everything to everybody. Fifteen years ago, Facebook was a small social media
start-up for students to post pictures and share personal things with friends,
but today it is a giant company with 4 billion users all over the world, and
billion dollars revenue in advertising.
Today in many offices and factories, machines and robots are
doing the work instead of people. Soon Taxi and Truck drivers will be replaced
by self-driving cars and trucks. Soon many houses in the U.S. will be
built piece by piece, in a factory by robots, then assemble in the location and
construction workers begin to see that their job is quickly disappearing.
People who read newspapers do not know that over 60% of news are written by
robots; soon movies and TV shows will also be “enhanced” by computer graphics
instead of filming in a real location. Actors and actress will act in a “blank
room,” the scenery will be “enhanced” by computers. Within a few years,
people will buy things from stores that do not have cashiers; their mobile
phone will automatically record all the things that they buy and charge into
their bank account. It is predicted that ten to fifty million jobs will be lost
by 2020, and the most impact will be in developing countries. Of course, new
jobs are being created, but most of them require different skills, some
are still emerging.
As students, your future career is in your own hands and what
you do NOW will determine how well you will be in the future. You can wait
until change happens in your country or you can take action today to prepare
for your future, and it is up to you. Several students have written to me and
complained that their schools were still teaching obsolete materials. I advised
them that online learning is available to anyone without any cost, and they
should take advantage of these Massive Open Online Courses (MOOCs). Few
students argued that these courses are taught in English, and they did not have
good language skills. I told them: “Then learn English! Do you think somebody
would have to translate into your language and bring them to you?
A Few years ago, when I was in India, my friend Ravi took me to
the slump where poor people live off collecting garbage, but they hope to have
their children to learn to program because they believe in their future. While
India’s economy continues to boom but many people are still living in some of
the most filthy conditions in the world. A slum is a place where poor people
live next to the dump of the city as you can see garbage everywhere. The waste
emanates foul odor with a lot of flies and mosquitoes. There was no
electricity, so these children were learning at night under the candlelight
because they have to help their parents to collect garbage during the day. The
class was organized in a nearby yard, but the smell was still really bad. There
was no computer, so these children were learning to write code using discarded
papers and pencils. Most teachers were “volunteered” college students who want
to make a difference in their society. Even in this extreme poverty, I saw a lot
of hope in these young faces, and in their attitudes toward learning.
When I asked: “What do you want to be when you grow up?” The entire class
answered: “Computer Programmers.”
-------------------------------------------------------------
Đọc các bài về khởi nghiệp TẠI ĐÂY
-------------------------------------------------------------
Đọc các bài về khởi nghiệp TẠI ĐÂY